Thời gian
Xòe tay mà ngắm thời gian
Đường dọc vừa sớm lối ngang đã chiều
Đá mềm nâng mỗi gót rêu
Ngàn năm phong kín bao nhiêu nỗi về
Ai còn đắm giữa sông mê?
Ai vừa rũ bụi, ai đi tìm người?
Đi cho đau đất mỏi trời
Nổi chìm dâu bể ai thời biết ta?
Chùa gần thỉnh tiếng chuông xa
Bồ đề lẳng lặng xanh qua tháng ngày
Nỗi niềm cổ thụ ai hay
Nắng mưa không tuổi gió đầy trĩu vai
Má đào thoắt đã đào phai
Mà xuân thoắt đã giêng hai rỡ ràng
Buồn vui thoắt đã cũ càng
Lòng tay sấp ngửa thời gian rối bời
Bảo Chân
Post a Comment