Tôi thương chồng vì phải ở nhà vợ
Bình thường, cứ 5h sáng là ba mẹ gõ cửa phòng gọi chúng tôi dậy. Mẹ tôi còn hay nói bóng gió xa xôi, thích là chửi vợ chồng tôi.
Tôi là độc giả quen thuộc của Ngoisao.net, từng đọc rất nhiều tâm sự của các bạn nhưng hôm nay, tôi thật sự bế tắc, mong các bạn cho tôi lời khuyên để tôi tìm ra lối đi cho gia đình mình. Ba năm trước, khi
tôi theo chồng được vài tháng thì anh trai tôi qua đời. Chưa mãn tang anh tôi thì chị dâu quyết định về quê, để cháu lại cho ba mẹ tôi. Vì ba mẹ tôi làm rẫy xa nhà, tính tới tính lui không thể nào chăm sóc cháu nhỏ nên đã lên tiếng kêu vợ chồng tôi về ở cùng, quán xuyến nhà cửa và chăm cho cháu đi học. Vợ chồng tôi vừa thương ba mẹ vừa thương cháu nên đã đồng ý ngay mà không tính hơn thiệt.
Khi về ở chung nhà, tôi mới cảm nhận hết sự mệt mỏi. Ba mẹ tôi lớn tuổi nên có cách suy nghĩ và hành động mà càng ngày chúng tôi càng khó chịu. Bình thường, cứ 5h sáng là ba mẹ gõ cửa phòng gọi chúng tôi dậy dọn dẹp nhà cửa. Hôm nào vợ chồng tôi xem phim khuya một chút là 4h ba mẹ tôi đã gọi cửa kêu dậy rồi. Chúng tôi muốn đi đâu cũng rất khó khăn. Ba mẹ cứ gọi điện hối thúc đi về. Rồi trong ứng xử hàng ngày cũg vậy.
Tôi rất thương chồng cũng rất thương ba mẹ nhưng riết rồi tôi lại sợ. Những lúc ở trong phòng với chồng, anh nói ba mẹ thế này, thế kia, xem thường anh, thấy nhà anh ấy nghèo, chịu về bên vợ ở nên coi thường anh. Còn ba mẹ tôi thì chê chồng tôi chậm chạp, không nhanh nhạy, ở bên vợ mà chỉ biết lo cho bên ruột. Tôi biết rõ chồng tôi không được nhanh nhẹn nhưng anh chưa bao giờ giấu tôi thứ gì để lo cho mẹ anh và bên nhà anh.
Tôi cảm thấy bế tắc vô cùng. Đôi lần, vợ chồng tôi muốn đi vì không thể chịu đựng được mẹ tôi hay nói bóng gió xa xôi, thích là chửi. Tôi là con ruột thì thôi, chồng tôi là rể, anh ấy sẽ nghĩ gì? Rồi còn nhiều chuyện va chạm hàng ngày nữa mà tôi không biết phải làm sao? Nhưng mỗi khi chúng tôi nói không ở cùng nữa thì mẹ lại khóc lóc, lại lăn ra bệnh, chúng tôi lại mềm lòng và thôi không đi nữa.
Ngày ngày, nhìn chồng tôi cứ lầm lũi ra vào như một cái bóng, không nói năng gì. Tối đến lại cứ lên Facebook than thở mà tôi xót xa vô cùng. Tôi muốn một lần dứt khoát ra đi để giải thoát tình trạng gia đình hiện tại mà chỉ sợ không thể vượt qua chính mình. Nhưng nếu tiếp tục ở lại thì tôi thật sự đã rất mệt mỏi. Ngay cả khoảng thời gian riêng tư, vợ chồng cũng chẳng thể thoải mái được. Xin các anh chị hãy cho tôi lời khuyên sáng suốt. Tôi xin cảm ơn.
Nguyên Thu
* Gửi tâm sự của bạn vềchangnang@ngoisao.netđể được độc giả chia sẻ, gỡ rối.
Post a Comment